Thủy Tiên: “ Khi tôi kêu cứu với 40 tỷ đồng trên tay, tôi mất ăn mất ngủ ”

– Bạn đã trải qua công việc chống lũ lụt ở Huế như thế nào?

– Trước khi đi, tôi quyết định rằng chuyến đi sẽ khó khăn vì tôi không biết địa hình. May mắn thay, khi tôi đăng lên mạng xã hội, tôi đã tập hợp được rất nhiều tình nguyện viên. Ngày 13/10, ngay khi đặt chân đến Đà Nẵng, tôi đã trực tiếp lái xe ra Huế và cùng phụ xe tìm mua các nhu yếu phẩm. Để kiếm được hàng nghìn thùng thực phẩm, chúng tôi phải thu gom từng địa điểm một chút vì siêu thị, đại lý hết hàng. Các loại thuốc đều giống nhau, chúng tôi chạy đến, mua mỗi thứ mười hai gói và đưa chúng.

Cuitian hỏi những người dân đã được cách ly trong trận lũ lụt ở Huế vào ngày 17 tháng 10. Video: Cung cấp các vai trò.

Phần khó nhất là thu hút mọi người. Tôi tham gia một cách tự nguyện, không có sự giúp đỡ của tổ chức nào, chỉ mang tính chất vá víu. Trên đường đi, thấy khổ sở quá, chúng tôi đến xin quà. Hàng ngày, tùy theo điều kiện thời tiết, chúng tôi sẽ bố trí địa điểm phù hợp. Cũng như ngày 17/10, khi nghe tin mưa lớn ở Huế, tôi chỉ biết ra ngoại thành để hỗ trợ mọi người. Chuyến đi này rất khó khăn vì một số sông nội đồng đã ngập đến bụng và cần phải rào lại. Hôm trước, chúng tôi đi vào một nơi ngập nước, và con tàu gần như bị lật do nước xâm nhập. Nhưng hồi đó chúng tôi chỉ thích những con bị cô lập trong nhà, sợ nước cuốn trôi nên ngại bơi đi mua thức ăn.

– Huy động được 40 tỷ USD trong hơn ba ngày, bạn gặp áp lực như thế nào?

– Từ khi tôi yêu cầu quyên góp cho đến khi tôi mất ngủ, tôi chỉ ngủ một hoặc hai tiếng mỗi ngày. Tôi lo lắng đến mức cung cấp hàng chục tỷ đô la cho quỹ cứu hộ thì lại càng “áp não”. Sau một thời gian dài hoạt động tình nguyện, tôi hiểu rằng trách nhiệm lớn nhất là mang theo sự kỳ vọng của hàng nghìn người. Việc quyên góp tiền từ thiện rất dễ xảy ra, nếu bạn có sai sót thì bạn nên tự chịu. Ngược lại, việc giữ tiền của mọi người lại là một áp lực rất lớn, tôi không biết tình trạng của mình có khả quan không, cũng không biết mình có bị bệnh lâu ngày không. Nhưng tôi quyết định làm điều này vì tôi biết nhiều người cần tôi ở đó. Sức khỏe của tôi rất tốt, chỉ cần cơ thể không nóng không lạnh là tôi phải tiêm vitamin C cho mình.

– Tại sao bạn nghĩ rằng tôi được hỗ trợ nhiều như vậy?

– Tôi nghĩ rằng tôi đã làm điều đó từng bước. Niềm tin của mọi người. Tôi đột nhiên có thể lấy lại tiền. Từ năm sáu tuổi, tôi đã theo mẹ đi làm từ thiện. Trước đây như những lời kêu gọi quyên góp ủng hộ miền tây bị hạn mặn hay giúp đỡ người nghèo tại nơi làm việc, tôi cảm thấy rất căng thẳng vì còn phải cân nhắc sử dụng số tiền mà người dân đã gửi cho phù hợp. Sau này, trong mỗi chuyến đi, tôi luôn dặn dò các tình nguyện viên rằng mình nên làm gì để sau này có việc quan trọng thì gọi điện cho mọi người và mọi người sẽ luôn ủng hộ. Vì vậy, tôi vẫn khó hiểu rõ về quỹ một cách minh bạch. Đi đến đâu tôi phát đến đó, thông tin liên tục đến bà con vùng lũ, mạnh thường quân biết.

– Bạn định sử dụng tiền như thế nào?

– Hiện tại, tôi vẫn tiếp tục giúp đỡ mọi người trên cơ sở ngẫu hứng, chủ yếu là cung cấp nhu yếu phẩm và thuốc men. Nếu cần gấp mà ngồi vạch ra thời gian biểu chi tiết, e rằng mọi người sẽ cảm thấy đói chưa kịp tìm. Tùy trường hợp mà chúng tôi sẽ cung cấp tiền nhiều hay ít. Có nơi có 500.000 đồng nhưng một cụ già sống với đứa cháu điên, chúng tôi nộp 20 triệu. Sau trận lũ, ngôi nhà bị sập và gần như không còn lại gì. Tôi luôn đặt mình vào câu chuyện của mọi người để có nhiều thiện cảm hơn với họ. Chúng tôi sẽ có kế hoạch bài bản hơn để giúp đỡ nhiều người dân sau lũ như quyên góp tiền xây lại nhà, mua sắm đồ đạc bị cuốn trôi, sửa chữa cầu … Tại hội thảo trên mạng xã hội, nhiều ý kiến ​​tranh luận cho biết. , Tôi nên cho mọi người “cần câu” thay vì “con cá”. Đây là ý kiến ​​chính xác, nhưng trong một tình huống khác. Giờ đây, thứ đầu tiên họ cần là lương thực, thực phẩm, nhu yếu phẩm. Sau đó, việc giải quyết việc làm cũng phải được tính toán lâu dài cho dân số đông như vậy chứ không thể tiến hành ngay. Có hôm đi cứu nạn thấy rất mệt, tối về chắc đọc được mấy chữ xúc phạm, lúc đầu tức lắm. Cuối cùng, tôi nhận ra rằng dù tôi có cố gắng thế nào đi chăng nữa thì tỉ lệ chín một ăn một cũng không thể đáp ứng được yêu cầu của hầu hết mọi người. Video: Ngọc Trân .

– Trong những ngày qua, điều gì khiến bạn ấn tượng nhất?

– Tôi không biết phải đi đâu. Tôi không nhớ tên ở nhiều nơi, vì tôi nghe chúng lần đầu tiên. Điều làm tôi xúc động là trong giờ phút đau thương nhất, mọi người vẫn đùm bọc lẫn nhau bằng tình đồng quê thủy chung. Ở nhiều nơi, người ta quên đi nỗi đauĐề cập đến mái tranh – môi trường còn tồi tệ hơn của tôi. Khi tôi đến một ngôi làng, nơi nào cũng có đất đai không bằng phẳng, người ta dọn đến ngôi nhà cao nhất và sống được vài ngày, bẻ một bó mì sống và lương khô. Nơi họ sống, vẫn còn dấu vết của nước lên đến mái nhà trên các bức tường. Có người lấy quỹ cứu trợ và khóc.

– Chồng bạn – cựu tuyển thủ Kang Rong – vợ anh ấy đã nói gì khi anh ấy đến giúp?

– Buổi sáng, tôi bày tỏ ý định đi Huế, chồng tôi cản ngay. Anh nói: “Lũ thì ngập, tàu hàng về muộn thì làm sao đến được. Rồi vùng ngập, nước chảy xiết thì sao? Sẽ tham gia cùng các bạn”. Nhưng tôi đã quyết định làm điều này, và chiều nay, tôi lập tức đáp máy bay. Anh ấy chỉ còn cách khóc và nói “vợ trên trời” với tôi.

Thủy Tiên và chồng – cựu thí sinh Công Vinh – thường đồng hành cùng cô trong các chuyến thiện nguyện. Ảnh: Thủy Tiên Fanpage .

Chồng tôi biết tính tôi, dù anh ấy bảo anh ấy sẽ làm việc riêng nên mấy ngày gần đây anh ấy đều nhờ trợ lý chú ý theo dõi tôi. Con gái tôi vừa khiến mẹ nó lo lắng rằng tôi đang gặp nguy hiểm. Thương con, tôi trả lời điện thoại, định đặt vé thì tổng đài thông báo chuyến bay bị hủy do áp thấp nên ở lại mấy ngày. -Ngoc Tran-Mehart

Filed under: Giới sao

No comment yet, add your voice below!


Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Comment *

Name
Email *
Website