– Anh ấy rất ít khi xuất hiện trong các hoạt động giải trí, nếu vậy thì gương mặt anh ấy thường rất buồn. Cái gì đang làm phiền bạn vậy?
– Rất khó để kể câu chuyện của tôi cho mọi người. Đời tôi khốn nạn. Vào ngày đầu tiên đi làm, khi tôi bắt đầu chơi game, anh trai tôi đã qua đời trong một vụ tai nạn giao thông. Sau đó ít lâu, bố tôi mất vì bệnh ung thư. Cuối năm ngoái, anh trai tôi bị căn bệnh quái ác cướp đi sinh mạng. Mẹ tôi hiện đang bị liệt. Tôi sống với mẹ và chăm sóc bà. Tâm hồn tôi đầy đau thương và mất mát.
Hua Weifan (1979) sinh ra tại Zulong, thành phố Hồ Chí Minh. Anh bắt đầu sự nghiệp người mẫu của mình từ năm 16 tuổi. Năm 2002, Hứa Vĩ Văn đoạt giải Ba cuộc thi Diễn viên điện ảnh triển vọng toàn quốc do Hội Điện ảnh Việt Nam đăng cai tổ chức, sau đó chuyển sang sân khấu kịch và tham gia nhiều phim điện ảnh như “Ngã tư định mệnh”, “Thần tượng”, “Em là của anh” bà ngoại”. Ảnh: Nhân vật cung cấp .—— Bạn tuyệt vọng nhất khi nào?
– Tôi sẽ không bao giờ quên những ngày cuối cùng của cuộc đời anh trai tôi. Mỗi tối đi làm về, tôi đi ngang qua phòng thì thấy cô ấy nằm đó. Tôi hỏi: “Em có sao không?” Đôi mắt của anh tôi nói rằng cô ấy vẫn ổn. Nhưng tôi biết cô ấy sẽ không sớm ra đi. Tôi lao vào phòng, không kịp làm gì để anh tôi ở lại lâu khiến tôi đau đớn. Khi chị mất, tôi chỉ muốn ôm chị thật lâu, chỉ mong có một phép màu nào đó thay chị. Nhưng sau đó tôi học được rằng tôi phải mạnh mẽ và làm bất cứ điều gì bạn muốn. Tại đám tang của anh, em đã không khóc cho đến khi anh thực sự biết em không còn trên cõi đời này nữa. Tôi đã rất chán nản trong nhiều tháng.
– Làm thế nào để hồi sinh bạn?
– Nhìn thấy người thân đã mất gần 20 năm, lòng tôi rưng rưng nhiều suy nghĩ. Tôi đã mất một thời gian dài để khôi phục lại sự cân bằng của mình. Trước đó, tôi đã khóc một mình vài ngày vì không biết phải làm sao. Nỗi đau tiếp tục ám ảnh tôi. Tôi đã cố gắng tiếp tục công việc, điều đó khiến tôi cảm thấy hạnh phúc. Động lực chính của tôi là chăm sóc mẹ già và hai con nhỏ. Cả hai đứa trẻ đều cần tôi.
Giải thích, thời gian tôi ở nhà một mình. Tôi nấu ăn và vẽ tranh vì tôi muốn mỗi ngày đều có ý nghĩa. Tôi đã vẽ hơn 30 bức tranh, sau đó bán đấu giá và quyên góp cho các tổ chức từ thiện, cũng được 56 triệu đồng. Một số hình ảnh tôi đã tặng bạn bè của tôi. Lúc đó thì thấy chán nhưng sau đó thì rất vui.
Trong thời gian xa cách xã hội vào tháng 4, Hứa Vĩ Văn đã vẽ một bức tranh để tài trợ cho trận hạn hán của Covid-19. Video: Nhân vật cung cấp.
– Trong lúc khó khăn, những người xung quanh bạn là ai?
– Bên ngoài tôi là một người rất mạnh mẽ, mọi người luôn cho rằng tôi giỏi giang, tôi là trụ cột của nhiều người nên tôi không muốn ai phải lo lắng cho mình. Đôi khi tôi nghĩ mình giống Người Sắt. Nhưng trái tim tôi thì không … Tôi trân trọng những người bạn luôn ở bên cạnh tôi. Tôi muốn cảm ơn người đàn ông đã khiến tôi thoát khỏi đau buồn, nhà sản xuất Trinh Hoan. Sau khi anh trai tôi qua đời, anh ấy đã trả ơn để an ủi tôi. Chính anh Hoàn là người đã kéo tôi vào dự án Bữa tiệc trăng máu để tôi quay lại với công việc. Vai Quang ở tuổi trung niên, tương ứng với tuổi của mình. Hứa Vĩ Văn chia sẻ thời điểm bấm máy, sự đau đớn ngoài đời khiến anh trông già đi và vô tình trở nên phù hợp. Ảnh: Cung cấp tính cách.
– Khi bạn gần như là trụ cột của gia đình, bạn sẽ phải chịu bao nhiêu áp lực tài chính?
– Tình hình tài chính của gia đình tôi rất tốt, không có vấn đề gì. Sau khi anh tôi mất, tôi tìm cách tách chị gái và hai con ra để gia đình bên ngoại chăm sóc.
Nếu anh trai tôi vẫn còn sống, có lẽ bây giờ tôi sẽ được tự do. Nhưng mọi thứ không như tôi mong đợi. Bây giờ tôi phải có trách nhiệm với gia đình. Từ nhỏ tôi đã là trụ cột trong nhà, trời xui đất khiến thế nào. Chỉ lo cho một người. Tôi chỉ muốn mọi thứ bình yên cho những người tôi yêu thương. Chà, em rất hạnh phúc .—— Em mong đợi điều gì ở tình yêu của anh? – – – Tôi không biết. Linh hồn của tôi có thể mất một thời gian dài để chữa lành. Khi trải qua nhiều nỗi đau, bạn sẽ khó tìm được người chia sẻ chứ đừng nói đến tình yêu. Em từng nói chọn cô đơn để chờ đợi sự chân thành của một ai đó, có lẽ bây giờ em sẽ lại đợi.
Trên Facebook, sau Em là bà nội của anh đã có hơn 15.000 bức thư tỏ tình. Tôi không thể trả lời tất cả các câu hỏi và không biết phải làm gì. Tôi cảm ơn tình cảm của họ và cảm ơn tình yêu của họ. Đặt ở đó rồi sau này họ sẽ nhìn lại và mỉm cười, vì đã có lúc ta yêu một người như vậy. Hiện tại, công việc là niềm vui duy nhất của tôi.
Phúc Nguyễn
No comment yet, add your voice below!